chỉ muốn thương anh chiều anh nuôi anh

Bài hát em muon cung anh ve nha do ca sĩ Truong Quynh Anh, Pd Seven thuộc thể loại Nhac Tre. Tìm loi bai hat em muon cung anh ve nha - Truong Quynh Anh, Pd Seven ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Em Muốn Cùng Anh Về Nhà chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. chỈ muỐn thƯƠng anh, chiỀu anh, nuÔi anh Tác giả: Tuý Hậu Ngư Ca Thể loại: Hiện đại, quân nhân, hào môn, trâu già gặm cỏ non, nam thiếu gia xuất ngũ tàn tật (sau khỏi) x nữ thực tập sinh xinh đẹp bị trầm cảm, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hệ chữa lành, hài hước, nhẹ nhàng, HE Cuốn tiểu thuyết mang màu sắc tự truyện theo ồng nhật kí của những người xưa cũ đọc truyện Khi cả thế giới cấm em yêu anh được đăng bởi hanniethanhly AzTruyen .Com Do Du Hi cố ý trêu đùa nên dạo gần đây Nhuế Ngạn phải trốn tránh Ứng Bình, hôm đó thật sự quá xấu hổ, mỗi khi Nhuế Ngạn nghĩ đến biểu cảm choáng váng của Ứng Bình lại không nhịn được… Muốn cười… Cũng may gần đây Nhuế Ngạn rất bận, trừ lúc đi học còn có thể gặp Ứng Bình, chứ bình thường Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh. Đề Cử . Đọc Truyện Theo Dõi (0) 6.47/10 trên tổng số 19 lượt đánh gi CHỈ MUỐN THƯƠNG ANH, CHIỀU ANH, NUÔI ANHTác giả: Túy Hậu Ngư CaThể loại: Ngôn tình, Quân nhân, Trâu già gặm cỏ non, Hài Hước, Sủng, Ngọt, HESố chương: 53 renfulunid1979. anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 CHỈ MUỐN THƯƠNG ANH, CHIỀU ANH, NUÔI ANH Tác giả Tuý Hậu Ngư Ca Thể loại Hiện đại, quân nhân, hào môn, trâu già gặm cỏ non, nam thiếu gia xuất ngũ tàn tật sau khỏi x nữ thực tập sinh xinh đẹp bị trầm cảm, SẠCH_SỦNG_NGỌT, hệ chữa lành, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài 53 chương + 6 NT Tình trạng Hoàn edit - có PASS Từng có vô số trường hợp vì boss là nữ phụ trầm cảm mà bỏ đi cả mạng sống của mình. Nhuế Ngạn cũng từng bị như vậy. Nhưng thật may mắn, ngay thời khắc cô muốn từ bỏ sự sống, đã có một ngọn đèn xuất hiện, soi sáng cả thế giới u tối của cô. “Chú bộ đội sẽ mãi mãi ở bên cháu.” Anh từng vẽ cho cô một chú bộ đội hoạt hình và cô đã xăm nó lên xương quai xanh như một kỷ niệm giữa anh và cô. Anh là nhị thiếu gia nhà họ Trác - Trác Lương. Anh cũng là một người quân nhân, từng cứu rất nhiều người, nên có lẽ anh không nhớ rõ cô là ai. Điều duy nhất anh nhớ về Nhuế Ngạn đó là cháu một chiến hữu của anh - Lục Liễm. Trác Lương từng lập rất nhiều chiến công, được đồng đội yêu quý, ngưỡng mộ, nhưng vì một sự cố nào đó, hai chân anh không thể cử động được và phải xuất ngũ. Từ đó trong giới vẫn luôn hay nói với nhau “Cậu hai nhà họ Trác đã bị liệt rồi, còn có người dám gả sao?” Nhuế Ngạn tình cờ nghe được điều này, cô quyết định đi tìm Trác Lương. Tính ra thì rất lâu rồi cô không thấy anh nhỉ? Một người từng khuyên cô phải sống tốt, giờ đây lại đang ngồi trên xe lăn, cầm con dao mà anh thích nhất, tự cứa vào cổ tay mình. Cũng may là Nhuế Ngạn kịp thời ngăn cản, sau đó anh nhờ cô giúp anh rời khỏi đây. Có lẽ bởi vì ở trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo thế này khiến bản thân anh không còn chút hy vọng nào nữa. Bạn đầu Trác Lương định đến nhà của đồng đội năm xưa, nhưng Nhuế Ngạn lại một mực tưởng rằng anh sẽ ra chỗ thanh vắng để kết thúc cuộc đời, vì vậy kiên quyết “Tối nay chú đi theo cháu thì đi, không theo cháu thì vẫn phải đi, cháu sẽ không đưa chú trở về đâu.” Kết quả, Trác Lương cứ thế được đưa về nhà của Nhuế Ngạn, được cô bao ăn bao ở từ a đến z. Từ đó, mỗi ngày của Nhuế Ngạn đều rất vui vẻ, mỗi ngày đều mong được về nhà sớm, không cần tìm ai để yêu đương. Bởi vì đối với cô, yêu đương không hấp dẫn bằng về nhà nuôi chú!! Có lần Nhuế Ngạn mơ thấy mình hôn Trác Lương, cảm xúc lúc đó phải nói là rất tuyệt vời. Đến khi bừng tỉnh thì tự trách bản thân, chú Trác Lương chỉ xem cô như cháu ruột, thế mà cô lại YY người ta trong mơ. Hơn nữa Nhuế Ngạn phát hiện, cô tự nhiên được add vào một group chat tên là “Binh lính nào không muốn xử lý thiếu gia phúc hắc thì sẽ không phải là binh lính tốt”. Vừa nhấn vào thì một loạt tin nhắn xuất hiện - Chào mừng cháu gái nhỏ đã tham gia nhóm. Hóa ra là đồng đội của anh. Họ phát lì xì cho cô, lúc đầu thì cực kỳ trật tự và nghiêm túc, đến khi cô từ chối không nhận thì họ bắt đầu lộ bản tính trẻ con ra v Họ tranh giành bao lì xì, náo loạn hết cả group chat, đôi khi còn nói xấu Trác Lương… khiến cô bật cười vui vẻ. Về phần Trác Lương, ngày ngày anh sống chung với một cô gái hoạt bát, chăm lo cho anh hết mực, thì có một thứ tình cảm nào đó đã trỗi dậy, âm thầm đến mức anh cũng chẳng nhận ra. Khi anh nghe nói Nhuế Ngạn nhà mình bị người khác theo đuổi thì hắng giọng khuyên bảo yêu đương phải chú trọng nhân phẩm, không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Khi thấy trên TV đăng tin có nữ sinh gọi taxi rồi xảy ra chuyện thì anh lập tức chuẩn bị bút máy giả dao cho Nhuế Ngạn để phòng thân. Rồi anh còn thắt tóc cho Nhuế Ngạn để cô tham gia chương trình nữa. Lúc Nhuế Ngạn tự chê bản thân xấu thì Trác Lương nói “Nhỡ đâu có người mù cảm thấy cháu xinh thì sao?” “Chú cảm thấy cháu có xinh không?” “Chú lấy chồng quyền thế chính là một trong những người mù đó, cháu đã hài lòng với đáp án này chưa?” Hầy, bao nhiêu chuyện như vậy khiến Nhuế Ngạn chỉ muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Tổ quốc Mẹ Tổ quốc thân yêu, con yêu người! Bởi vì Tổ quốc thật là vạn năng, đào tạo ra một người quân nhân ưu tú, việc gì cũng biết làm thế này!! Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Trác Lương đã đồng ý chữa trị đôi chân, kèm theo đó là việc anh phải ra nước ngoài để điều trị. Trác Lương, anh đã rời đi với một dòng chữ thông báo Nhuế Ngạn, chú đi đây. Không giáp mặt tạm biệt, cũng không có hứa hẹn cho tương lai. Anh cứ thế rời đi… Những năm tháng không có anh, Nhuế Ngạn như lại sống trong cuộc sống u tối một lần nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô từng hứa với Trác Lương sẽ sống thật tốt, nên dù có chuyện gì, Nhuế Ngạn vẫn sẽ cố gắng vượt qua. Cô từng bước từng bước trở thành một MC nổi tiếng trên truyền hình. Đi cùng với việc này đó là hàng loạt fan couple của cô hình thành v Đến nỗi khi cô và Trác Lương gặp lại, anh liên tục bị ăn giấm, rồi còn bị một đứa nhóc chọc ghẹo “Yoyoyoyo, check it out, ai đó ăn chua ngon lành thật, một vại giấm chua Sơn Tây…” Tình hình các fan ủng hộ couple dữ dội, Trác Lương bèn tạo một tài khoản weibo tên “Chú bộ đội”, rồi hiên ngang vào group của fan couple [Nhìn là biết lăng xê rồi, giữa hai người không có chút tình cảm nào cả, cái Siêu Thoại này nhanh chóng giải tán đi.] Các fan lập tức bình luận đuổi anh. [Anti từ đâu tới thế, mau cút đi.] [Anti, cút ra khỏi Siêu Thoại.] Mà Trác Lương cũng khá bức xúc, từ khi vào mấy cái group này, anh phát hiện Nhuế Ngạn bị gán ghép với tận năm sáu người, xếp hạng từ cao đến thấp. Fan thì ngày ngày kêu gọi được “phát đường”, nhưng mà trong cái bảng xếp hạng, lại thiếu mất tên họ của chính cung - là anh đây v Sau đó, để củng cố vị trí của mình, Trác Lương cố tình lựa ngay lúc Nhuế Ngạn đang livestream, giả vờ đưa nước, để bàn tay và chất giọng nam trầm ấm của mình xuất hiện trong livestream của cô. Việc không thể thiếu trong mỗi câu chuyện tình đó là phần gặp mặt phụ huynh. Ba mẹ Trác Lương gặp được con dâu thì mừng hết mức, sau đó cả gia đình liền trở thành một đại hội để nói xấu Trác Lương v “Lớn thế rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con.” “Sắp 30 rồi mà còn chưa có kế hoạch gì cả.” “Cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi.” … Rồi anh còn gặp cả cậu của Nhuế Ngạn - cũng chính là Lục Liễm - đồng đội của anh. Tâm trạng của Lục Liễm lúc đó như vậy “Cậu phải gọi tôi là cậu, trực tiếp làm bề dưới… ha ha ha. Trác Lương, tôi muốn hỏi cậu có thấy ức chế hay không?” Hừ, anh cũng mặc kệ. Dù gì quan trọng nhất là Nhuế Ngạn, anh muốn bên cô, nắm tay cô đến già, cho cô một mái nhà mà cô hằng mong ước. Đúng vậy, từ bé đến lớn, Nhuế Ngạn chỉ muốn một điều đơn giản - một mái nhà, một gia đình hạnh phúc. Thật may mắn, cuối cùng khi gặp anh, ước mong này cũng trở thành sự thật. *** “nàng dâu cực phẩm” là bộ truyện rất đáng đọc. Nội dung truyện vừa ngọt sủng, vừa dễ thương, mà cũng truyền tải được cảm xúc của các nhân vật đến độc giả. Hình tượng các anh quân nhân không chỉ là nghiêm túc mà còn rất hài hước, đáng yêu, nhất là lúc kể xấu anh nam chính v Nam chính và nữ chính phải xa nhau khoảng một hai năm, lúc gặp lại thì anh phải dỗ dành chị mãi mới được, không những bận dỗ mà còn bận làm anti fan couple nữa v Nói chung, bộ này đọc rất okela luôn ạ. Đề cử nha~~ Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện A Chỉ Thích Ngươi - Review Truyện Chỉ Muốn Thích Em - Review Truyện Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em - Review Truyện Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất - Review Truyện Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao Chia sẻ trang này Triệu Khanh Nho kiến nghị với Trác Lương nên tới bệnh viện ở vài ngày trước, kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, sau đó căn cứ vào kết quả kiểm tra để bắt đầu trị hôm sau, Nhuế Ngạn sửa soạn quần áo và đồ dùng cá nhân cho Trác Lương, Triệu Khanh Nho tự mình lái xe đón Trác Lương vào bệnh Lương nhìn Nhuế Ngạn bận rộn sửa soạn đồ đạc cho anh, khuôn mặt nhỏ ủ rũ, chỉ thiếu khắc lên bốn chữ “Cháu không vui vẻ”.“Nhuế Ngạn, lại đây.” Trác Lương vẫy tay với Ngạn đi tới, cúi đầu nhìn mũi chân không nói lời nào.“Mấy ngày nay chú không ở nhà, buổi tối ngủ cháu nhớ đóng kỹ cửa sổ, trời tối không nên đi lại bên ngoài…”“Chú đã không ở nhà thì cháu về trường ở vậy.” Nhuế Ngạn đột ngột cắt ngang lời lòng Trác Lương cũng trăm mối ngổn ngang, anh sống chung với Nhuế Ngạn mấy tháng, Nhuế Ngạn nghĩ gì anh hiểu rõ, bỗng dưng chẳng biết nên nói Ngạn biết anh nằm viện để trị liệu thân thể, nhưng anh đi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.“Cháu đi nộp viện phí đây.”Nhuế Ngạn nói với Trác Lương một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.“Nhuế Ngạn……” Trác Lương gọi cô vài tiếng nhưng cô lại chẳng nghe Lương thở dài, cầm điện thoại gọi cho Triệu Khanh Ngạn tới chỗ thanh toán viện phí, do tất cả mọi thứ đều nhờ Triệu Khanh Nho chuẩn bị, Nhuế Ngạn cũng không biết phải trả bao nhiêu, đến khi nhân viên báo giá Nhuế Ngạn mới sửng đơn cao cấp, thuốc nhập khẩu, những thứ này đều không lúc Nhuế Ngạn định gọi Ngải Tiểu Á mượn gấp một số tiền, một bàn tay giơ vào cửa sổ “Quẹt thẻ cho tôi.”“Vâng, bác sĩ Triệu.” Nhân viên thu ngân nở một nụ cười duyên dáng với Triệu Khanh Nho.“Màu son hôm nay của cô thật đẹp.” Triệu Khanh Nho khen.“Cảm……”“Nhưng không hợp với cô, màu da cô hơi tối, màu son lại quá sáng.” Triệu Khanh Nho lại bổ sung thêm một ngồi bên trong lập tức thu lại nụ cười, lạnh mặt quẹt thẻ, in hoá đơn đập xuống bệ cửa sổ “Bác sĩ Triệu, anh xứng đáng độc thân cả đời lắm.”Triệu Khanh Nho cười ha ha, lấy ra một hộp Macaron 1 đưa qua “Này, coi như tôi nhận lỗi.”Người ngồi bên trong lại mặt mày hớn hở, liên tục “Cảm ơn bác sĩ Triệu”.Hai người ầm ĩ như vậy, Nhuế Ngạn lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt buồn Khanh Nho đi đến bên cạnh cô, hỏi “Cô làm sao vậy, biểu cảm này là sao.”“Haiz.” Nhuế Ngạn thở dài, nghiêm túc nói, “Sau này tôi phải cố gắng làm việc mới được, nếu không tôi sẽ chẳng nuôi nổi chú Tiểu Trác.”Triệu Khanh Nho che ngực ho khan mấy tiếng, anh không nghe nhầm đấy chứ, cô nhóc bên cạnh anh lại muốn nuôi tên tai họa Lương ơi Trác Lương cậu cũng có ngày hôm lực bình tĩnh lại, Triệu Khanh Nho ra vẻ lơ đãng nói “Nếu cô không nuôi nổi cậu ấy thì có thể để cậu ấy nuôi cô mà, cũng chẳng khác nhau là bao, hà cớ gì phân chia rạch ròi như vậy.”Nhuế Ngạn liếc anh ấy một cái, Triệu Khanh Nho cười tủm tỉm kéo cô vào văn phòng của mình, lấy một tờ giấy đã viết sẵn kèm một con dấu tới.“Cô in dấu tay vào đây, tiền vừa rồi tôi cho mượn phải trả lại đấy.” Người khác không biết gia thế của Trác Lương, nhưng anh ấy biết, anh ấy chỉ là một bác sĩ bình thường, số tiền này không thể biếu nợ thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên, Nhuế Ngạn ký tên ấn dấu phút sau, Triệu Khanh Nho cầm giấy nợ giơ ra trước mặt Trác Ngạn sửng sốt, nóng nảy “Bác sĩ Triệu, đó là tôi nợ anh, anh……” Nhuế Ngạn đi tới giật lấy tờ giấy nợ kia, Trác Lương nhanh tay cầm lên đọc.“Trác Lương, tuy Nhuế Ngạn là người ký tên, nhưng cậu đừng nói là cậu không nhận đấy nhé?”“Nhận.” Trác Lương gấp giấy nợ lại cất vào trong túi, “Sao có thể không nhận được.”Nhuế Ngạn đỏ mặt, tên Triệu Khanh Nho này thật sự quá xấu xa. Trác Lương lại liếc Nhuế Ngạn một cái, ra vẻ lơ đãng nói “Sau này cháu đừng tùy tiện ký tên ấn dấu tay, nhỡ đâu là hợp đồng bán thân thì phải làm sao?”Mặt Nhuế Ngạn lại càng đỏ Ngạn ở cạnh Trác Lương đến bữa tối, đợi Trác Lương ăn tối xong Nhuế Ngạn mới rời đi, Nhuế Ngạn lại bắt đầu cảm thấy mất mát, bịn rịn một hồi, đến lúc không thể kéo dài hơn mới nhẹ nhàng mở miệng “Chú Tiểu Trác, cháu đi đây”Môi Trác Lương giật giật, tay rũ bên người thoáng siết chặt, có một số việc anh không muốn vội vàng, nếu chân anh không tốt lên được thì biết như thế nào?Chỉ là……“…Nhuế Ngạn.” Trác Lương không kìm được mở miệng gọi cô lại, “Mấy ngày nay cháu ở lại bệnh viện đi.” Chuyện về Ninh Điềm còn chưa giải quyết, anh cũng không yên tâm để cô ở nhà một Ngạn xoay người, Trác Lương không dám đối diện với cô, ánh mắt né Ngạn cũng không dám nhìn anh, khẽ lên Lương nằm trong phòng đơn cao cấp, bên trong có một chiếc giường dành cho người nhà, buổi tối Nhuế Ngạn ngủ trên chiếc giường sau là thứ hai, Nhuế Ngạn phải đến trường đi học, sáng sớm, Du Hi xách theo đồ ăn sáng đến, nói rằng muốn đưa cô đi Ngạn ngơ ngác “Anh nói gì cơ?”“Tôi sẽ đưa cô đi học.” Du Hi tủm tỉm cười.“Hôm nay anh không phải đi làm à?”“Buổi sáng tôi rảnh, buổi chiều tôi sẽ nhờ người khác đón cô.”“Tôi…”“Nhuế Ngạn, nghe lời Du Hi, để cậu ấy đưa cháu đi học đi.” Trác Lương mở miệng cắt ngang lời cô.“Không……”“Nghe lời.” Trác Lương bình thản nói, “Cháu tạm chấp nhận mấy ngày, chuyện này chú sẽ giải quyết nhanh thôi.”Nhuế Ngạn bất đắc dĩ, đành mang theo chú lính cứu hoả “Cao to lực lưỡng” đi Ngạn cùng Du Hi vừa xuất hiện trước phòng học, toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía này, thứ nhất Du Hi vừa cao vừa to, bề ngoài xuất chúng, hơn nữa do xuất thân từ quân nhân nên trên người tản ra khí chất oai phong hấp dẫn mọi ánh Ngạn trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu hò hét, thảm hại hơn chính là hai người Ứng Bình và Thiệu Tử Phàm ngồi sau Ngải Tiểu Á, ánh mắt hai người nhìn cô quả thực rất lạ.“Nhuế Ngạn, ai thế?” Ngải Tiểu Á tò mò nhìn về phía Du Hi, ánh mắt giống như hận không thể lột da anh ấy từ trong ra ngoài để tìm Ngạn thở dài, mở bình giữ nhiệt ra “Anh tự giới thiệu đi.”“Chào cô.” Du Hi duỗi tay về phía Ngải Tiểu Á, “Tôi là vệ sĩ, nghe theo lệnh của thiếu gia đến bảo vệ tiểu thư Nhuế Ngạn.”Nhuế Ngạn suýt chút nữa phun nước vào mặt Du Hi, mấy người các anh bị thần kinh hết rồi à!Ánh mắt Ngải Tiểu Á nhìn Nhuế Ngạn dần thay đổi, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Nhuế Ngạn, cười đầy ẩn ý nói “Nhuế Ngạn, không ngờ đấy, không ngờ đấy.”Nhuế Ngạn vất vả nuốt ngụm nước xuống, cô cũng có ngờ được khiến Ngải Tiểu Á không thể ngờ được còn nhiều hơn nữa, ví dụ như vệ sĩ của Nhuế Ngạn mỗi ngày đổi một người, mỗi người đều có dáng đẹp đến chảy máu mũi, toàn là dạng mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có Tiểu Á cảm thấy sắp mù mắt đến nơi mấy ngày, Nhuế Ngạn đã hoàn toàn quen với cảm giác trở thành tâm điểm giữa đám đông, luôn luôn tự nhủ rằng Nhuế Ngạn, mày phải nhớ kỹ, mày là Queen, cho dù Thái Sơn có sụp thì mặt cũng không được đổi sắc.“Nhuế Ngạn, mặt hàng này rốt cuộc cậu có bao nhiêu?” Ngải Tiểu Á thèm chảy nước Ngạn vô cùng bình tĩnh nói “Kín cả một nhà cơ, cậu có muốn không?”Mấy này nay Trác Lương luôn nằm viện tiếp nhận trị liệu, mấy ngày đầu phải dùng thuốc nặng, hôm nào anh cũng mê chuông điện thoại reo lên, Trác Lương đang ngủ trên giường bệnh, chuông điện thoại vang lên thật lâu, người nằm trên giường mới mơ màng sờ tới di động.“Nhuế Ngạn, cháu xong việc rồi hả? Du Hi đã đến đón cháu chưa?” Dù đang mê man nhưng giọng điệu của người đó vẫn rất dịu dàng mềm bên kia im lặng một lúc, cho đến khi Trác Lương dần tỉnh táo lại, bên kia mới lên tiếng “A Lương, là anh.”“Anh?” Trác Lương mở to mắt, giơ máy ra trước mặt nhìn, đúng là số của Trác Khiêm.“Là anh, gần đây em thế nào rồi? Anh nghe Triệu Khanh Nho nói em đang tiếp nhận trị liệu.” “Em biết ngay mà.” Trác Lương cười một tiếng, “Cái tên nội gián Triệu Khanh Nho này.” Anh đã sớm đoán được, Triệu Khanh Nho biết rất chi tiết bệnh tình của anh, nhất định đã có người thảo luận với anh ấy.“Em có muốn anh đến thăm em không, A Lương.” Trác Khiêm rất lo lắng cho anh.“Chờ thêm một thời gian đi ạ, khẳng định ông nội sẽ cho người đi theo anh đấy.” Hiện giờ anh không muốn gặp bọn họ, không muốn nhìn thấy ánh mắt mong chờ của người thân, anh sợ bọn họ lại thất vọng thêm lần nữa, cũng sợ bọn họ đau lòng vì anh.“Được rồi.” Trác Khiêm thở dài, lại nói, “Lời em nhờ Hiểu Thiên chuyển lại cho anh, anh đã làm theo rồi, cho Ninh Điềm với Đàm Triết một số tiền, cũng chấp nhận cút xéo.”“Vâng, bọn chúng chấp nhận là được rồi.”“Có người nhìn thấy Đàm Triết qua lại thân thiết với công tử nhà họ Trần, thường xuyên đi theo cậu ta ra vào sòng bạc Macao.” Trác Khiêm dừng lại, “A Lương, làm vậy có quá đáng quá hay không?” Tuy Ninh Điềm ký hợp đồng với anh làm bạn gái, nhưng thân thể tự do, tình yêu bị công khai là do cô ả không cẩn thận, gián đoạn hợp đồng, không che chở cho cô ả nữa là được rồi, thậm chí có thể ngáng chân xả giận, nhưng ý định của A Lương khi làm vậy rõ ràng, anh muốn mạng của Đàm ở Vân Ninh đều biết Trần gia làm giàu nhờ gì, tuy chưa làm việc trái pháp luật, nhưng quan hệ trong tối ngoài sáng rất rắc rối, luôn nằm giữa ranh giới trắng công tử nhà họ Triệu tiếp cận một người đại diện chưa mấy tiếng tăm, trong đó có ý tứ gì không cần nói cũng tiền anh đưa đối với Đàm Triết mà nói quả thật là một khoản kếch xù, song đặt ở sòng bạc, khoản đó chẳng đáng là bao, hết tiền thì phải làm sao? Biện pháp nhanh nhất chính là vay nặng lãi, mà vay nặng lãi trả không được thì phải làm sao bây giờ?“Anh à.” Trác Lương khẽ gọi anh ấy một tiếng, “Tên đó động vào người của em.”“Người của… em?” Trác Khiêm thoáng bất ngờ, suy nghĩ một lát, không hỏi nhiều nữa, “Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ không tiếp tục nhúng tay.”Cúp điện thoại, Trác Lương lại nằm xuống giường thêm một lát rồi mới đứng dậy ngồi xe lăn đi đến bên cửa đông trời tối rất sớm, mới hơn 5 giờ chiều, sắc trời đã bắt đầu chuyển đen, từng bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng rơi xuống, nhanh chóng hình thành một lớp tuyết trắng trên mặt bóng dáng quen thuộc từ hoa viên chạy lâu sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, tiếng nói trong trẻo vang vọng khắp phòng “Chú Tiểu Trác, bên ngoài tuyết rơi rồi, chú có thấy không ạ?” Tựa như làn gió mang theo hơi thở trong lành tinh khiết, hòa tan mùi thuốc sát trùng nồng nặc trên người anh.“Chú thấy rồi.” Trác Lương xoay người, khóe môi khẽ cong, “Cháu lạnh không?”“Cũng bình thường ạ.” Nhuế Ngạn tháo khăn quàng vào áo khoác rồi treo lên giá, “Chẳng phải tục ngữ có câu tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan hay sao ạ 2.”Nhuế Ngạn đi tới, ngồi xổm bên người anh, ngửa đầu nhìn anh “Chú hôm nay thế nào, còn mệt không ạ? Trông sắc mặt của chú không được tốt lắm.”“Triệu Khanh Nho nói ngày đầu tiên sẽ rất khó chịu, qua vài ngày sẽ khá hơn thôi.” Trác Lương chạm vào tay cô, hơi lạnh, “Sao cháu không đeo găng tay?”“Dạ…” Lúc này Nhuế Ngạn mới phát hiện tay mình không đeo găng, “Cháu đi vội quá nên quên ở chỗ làm rồi ạ.” Hôm nay cô làm việc tại một cửa hàng, lúc thay quần áo đã để quên ở phòng thay đồ.“Cháu đấy, suốt ngày quên còn không biết xấu hổ nói mình làm tròn lên mới hai mươi.” Trác Lương cốc đầu cô một Ngạn sát thở dài một hơi “Chú cũng là một ông chú già rồi, còn không biết xấu hổ mà chê cười cháu.”“Ôi trời đất…” Du Hi dùng chân đá văng cửa phòng, xách theo bữa tối đi vào, “Nhuế Ngạn, cô chạy nhanh thật đấy, không sợ bị ngã à.”Nhuế Ngạn nhìn thấy Du Hi bước vào, hừ mạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm nhìn anh ấy.“Làm sao vậy?” Trác Lương nhíu mày.“Ơ, vẫn còn giận à?” Du Hi đặt đồ ăn lên bàn, sau đó chống bàn cười đến gập cả vẻ một hồi, Du Hi mới dần im lặng trước ánh mắt cảnh cáo của Trác Lương.“Vừa rồi em chờ Nhuế Ngạn bên ngoài.” Du Hi chủ động kể lại chuyện ban nãy, “Sau khi kết thúc hoạt động, đúng lúc nhìn thấy Nhuế Ngạn bị một tên oắt con tỏ tình, ha ha ha ha ha ha……” Du Hi lại không nhịn được cười phá Lương nghe vậy, đôi mắt híp lại, nhìn lướt sang Nhuế Ngạn che mặt, lần này thật là tức chết lẽ mấy ngày nay, hôm nào Nhuế Ngạn cũng dẫn theo một người đàn ông lạ đi học đã kích thích Ứng Bình, hôm nay Ứng Bình ôm một bó hoa to tới tỏ tình với Nhuế thật, đây là lần đầu tiên Nhuế Ngạn được tặng hoa, cảm giác rất xúc động, nhưng chưa xúc động được vài giây đã bị Du Hi giẫm Hi mỉm cười khéo léo đi tới trước mặt bọn họ, rất lịch sự khom lưng chào, sau đó nói Thiếu phu nhân, thiếu gia đang lái Lamborghini đến đón cô rồi ạ.”Cả cuộc đời, đây là lần mất mặt nhất của Nhuế Ngạn, không gì sánh chương 261 Macaron là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. Thưởng thức macaron, người ta có thể tìm thấy từ những hương vị truyền thống như mâm xôi, sô cô la, cho đến những hương vị mới như nấm và trà xanh.2 “Tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan”. Câu tục ngữ trên được giải thích bằng hiện tượng tự nhiên như sau. Vào mùa đông, luồng khí lạnh di chuyển từ Bắc xuống Nam, khi gặp luồng khí ấm áp và ẩm ướt từ phía Nam, trời sẽ xuất hiện tuyết. Trước khi tuyết rơi, lượng không khí lạnh rất yếu, nó sẽ dần ấm lên sau khi ở một vùng nào đó trong thời gian dài, luồng không khí từ phía Nam mang theo khí ấm hơn tràn về phía Bắc. Khi luồng khí lạnh được tăng cường, không khí ấm áp và ẩm ướt được nâng lên thành mây và trùm kín bầu trời. Nhiệt trên mặt đất không dễ bị mất. Do đó, mọi người không cảm thấy lạnh trước và trong khi tuyết rơi vào mùa đông. Khi các luồng khí lạnh tiếp tục tăng cường trong thời gian tuyết rơi, để không khí lạnh mạnh kiểm soát toàn bộ khu vực, tuyết sẽ ngừng rơi. Tại thời điểm này, do mặt đất và không trung chủ yếu là khí lạnh, gió thổi đến cũng mạnh hơn làm mất lớp mây giữ nhiệt ban đầu. Khi tuyết tan, nó phải hấp thụ rất nhiều nhiệt từ lớp không khí gần bề mặt và làm giảm nhiệt độ. Kết quả là mọi người cảm thấy lạnh hơn khi tan tuyết so với khi tuyết rơi. Ông nội Trác tìm người xem ngày, năm nay không còn ngày đẹp nữa, phải chờ đến tháng ba năm sau mới có ngày đẹp, thấm thoát sắp đến tháng 11 rồi, tính ra cũng không còn nhiều thời gian chuẩn nhiên Nhuế Ngạn sẽ không coi Lục gia là nhà mẹ đẻ, đối với Lục Liễm, trong lòng Nhuế Ngạn cũng rất rõ ràng, cô với Lục Liễm chỉ thân quen hơn người lạ một chút mà thôi, năm xưa cậu nhỏ giúp cô chẳng qua là cậu tốt bụng, cô cũng không thể bắt ép cậu đảm nhiệm vai trò đại diện họ nhà gái Nhuế Ngạn không ngờ Lục Liễm và Lâm Ngữ lại tự mình tới nhà họ Trác bàn chuyện kết hôn với bố Trác mẹ Trác, nói rằng Nhuế Ngạn đã không còn người thân, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ sẽ do vợ chồng họ đảm Trác mẹ Trác bàn đến sính lễ, Lục Liễm nói chỉ cần hai người hòa thuận, không có sính lễ cũng không Trác mẹ Trác nói không được, dù sao bây giờ Nhuế Ngạn là người của công chúng, sính lễ nhiều hay ít cũng ảnh hưởng tới thể diện của cô, sính lễ nhất định phải có, Lục Liễm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói bọn họ sẽ nhận sính lễ giúp Nhuế Ngạn và Trác Lương, sau đó gửi lại kèm của hồi môn cho Trác Lương với Nhuế Lương ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng mặc vest, phong thái bề trên của anh ấy thì hận đến ngứa răng, chỉ tiếc không thể tẩn cho một trận, lúc này nghe thấy anh ấy nhắc đến của hồi môn, anh lập tức không vui “Không cần của hồi môn của cậu, chúng tôi không cần.”“Không được, đây là tấm lòng của bề trên, sao lại có thể không cần?” Lục Liễm nghiêm mặt, “Yên tâm, Nhuế Ngạn giống như con gái của tôi vậy, số tiền này là tôi cam tâm tình nguyện tặng cho cháu gái ngoại, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi.”Triệu Khanh Nho đi theo ăn chực bỗng phụt một ngụm trà ra, mọi người cười Liễm thân thiết vỗ tay bố Trác “Sau này cháu phải gọi chú là anh Trác rồi.”Trác Lương căm tức ôm ngực, suýt chút nữa lên cơn đau tim, Trác Khiêm dùng bàn tay lành lặn vỗ vỗ bả vai anh “A Lương, chịu đựng đi em, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu..”Trác Lương nhìn liếc sang cánh tay phải đang bó bột của Trác Khiêm, cảm thấy mình với Trác Khiêm đúng là anh em cùng cảnh Liễm cố tình quay ra ngắm trăng than thở “Cuộc sống mà, đúng là khó lường, anh sẽ vĩnh viễn không thể đoán được trong giây tiếp theo cuộc đời anh sẽ trở nên thế nào, bởi chắc chắn anh sẽ không đoán được năm xưa tôi với Trác Lương… Tiểu Lương cùng đi nuôi lợn, Tiểu Lương nuôi lợn còn tốt hơn cả tôi, đó là một cú đả kích chí mạng đối với một người kiêu ngạo như tôi, sau này…”Lục Liễm nhìn về phía Trác Lương, đau lòng lắc đầu “Sau này, cậu lại trở thành cháu rể của tôi, cuộc sống mà, đúng là tràn ngập kỳ tích, nào, Tráng Tráng, chào anh rể Tiểu Lương đi con.”Trác Lương chẳng thể tức giận, chỉ đành nắm chặt lấy tay Nhuế Ngạn, trong lòng nghĩ vì Ngạn Ngạn, anh có thể Ngữ nghĩ đến tương đối nhiều việc, cô ấy nói rằng đến lúc đó Nhuế Ngạn sẽ gả đi từ đâu, nói nhà họ Lâm cũng ở Vân Ninh, nếu không sẽ rước dâu từ nhà họ Lâm vậy.“Thế thì không tốt lắm đâu ạ.” Nhuế Ngạn từ chối trước, “Chuyện kết hôn của cháu đã làm phiền đến cậu mợ lắm rồi, nếu còn tạo thêm phiền phức cho nhà mợ nữa thì cháu lại càng áy náy.”“Có gì mà không tốt chứ.” Lục Liễm chỉ về phía Lâm Tráng Tráng đang phá tan một cái mô hình máy bay, nói, “Con trai của cậu là Lâm Tráng Tráng, cậu đã ở rể nhà vợ rồi, Nhuế Ngạn, sau này nơi đó cũng chính là nhà mẹ đẻ của cháu.”Mọi người “……” Đùa à.“Anh ấy không nói đùa đâu.” Lâm Ngữ trừng Lục Liễm một cái, “Lần đầu tiên anh ấy muốn ở rể bị bố tôi cầm chổi đuổi đi, bố tôi bắt tôi phải chia tay anh ấy, nói rằng loại con rể ăn bám nhà vợ thế này không thể lấy.”Mọi người “……”“Thế lần thứ hai thì sao?” Không biết Triệu Khanh Nho tìm được hạt dưa ở đâu, một bên cắn hạt dưa một bên hỏi.“Lần thứ hai là lúc diễn tập quân sự, anh ấy chĩa súng vào đầu bố tôi rồi nói muốn ở rể, nếu bố tôi đồng ý, anh ấy sẽ thả bố ra, sau đó nhấc tay đầu hàng.” “Đệch…” Triệu Khanh Nho suýt nuốt vỏ dưa vào bụng, bố của Lâm Ngữ là một nhân vật rất nổi tiếng đấy, “Lục Liễm, cậu được lắm, sau đó thì sao?”“Bố tôi đồng ý.” Lâm Ngữ cười lạnh một tiếng, “Sau đó anh ấy bắn chết bố tôi.”Mọi người câm nín, đúng là tự tìm đường chết, người này bây giờ còn có thể cưới vợ sinh con, quả thực là kỳ Lục Liễm không biết xấu hổ đòi ở rể Lâm gia nên Nhuế Ngạn sẽ được đón dâu tại Lâm gia, Lâm Ngữ bắt đầu nhờ mẹ chuẩn bị chăn ga gối đệm, còn mua bánh hỉ vân vân.“Dì ạ…” Lâm Ngữ gọi mẹ Trác một tiếng, lại nhận ra xưng hô như vậy không đúng vai vế, đành phải sửa miệng, “Chị à… Em tổ chức hôn lễ với Lục Liễm trong quân doanh nên đơn giản lắm, lễ cưới cần phải chuẩn bị những gì em cũng không biết, nếu chị có ý kiến gì thì cứ nói thẳng với em, em sẽ đi làm.”“Được được, cảm ơn các em đã giúp đỡ.” Mẹ Trác thấy cô ấy thật lòng quan tâm Nhuế Ngạn như thế, trong lòng cũng vui thay Nhuế Ngạn.“Cháu cảm ơn mợ ạ.” Nhuế Ngạn chân thành nói lời cảm ơn với cô ấy, cô cũng không ngờ Lâm Ngữ sẽ giúp cô nhiều việc như vậy.“Cháu không phải cảm ơn đâu.” Lâm Ngữ vỗ về mu bàn tay cô, “Chúng ta là người một nhà, sau này nhà mợ chính là nhà mẹ đẻ của cháu, nếu Trác Lương ức hiếp cháu… Cháu cứ tìm đến cậu, da mặt cậu cháu dày, chịu đòn được.”Nhuế Ngạn “……” Logic kiểu này… Có gì đó sai Khanh Nho đi theo ăn chực cả tối, cảm thấy nên làm chút việc gì đó, anh ấy với Lâm Ngữ đều là bác sĩ, không khỏi nói đến sự khác biệt giữa Trung Quốc và Phương Tây, Lâm Ngữ hoàn toàn theo Tây y, Triệu Khanh Nho tuy cũng theo Tây y, nhưng gia đình lại là dòng dõi Đông y, ngay cả chân của Trác Lương nếu không có Đông y phụ trợ thì cũng sẽ không khôi phục tốt được như vậy.“Thật ra tôi là thiên tài, Đông y hay Tây y đều được.” Triệu Khanh Nho bắt chéo chân khoe khoang.“Em đừng nói chuyện với cái tên bác sĩ Mông Cổ đó nữa.” Nói đến chuyện này, Lục Liễm lại tức giận, “Năm xưa anh đánh nhau với Trác Lương, Trác Lương đánh anh gãy tay, đến tìm tên bác sĩ Mông Cổ này lại bị cắm cho hai kim đau gần chết, em nói xem tại sao khi đó anh lại tin cậu ta nhỉ, sau khi cậu ta châm kim anh nằm liệt trên giường luôn, mãi cũng chẳng cử động được.”“Tôi…” Triệu Khanh Nho bị anh ấy vạch trần, tức giận ném quýt sang, “Khi đó tay nghề của tôi còn chưa thành thạo, cơ thể của cậu cũng không tốt.”“Cơ thể tôi không tốt á? Cậu bảo tay nghề chưa thành thạo sao còn dám châm kim vào thân thể người khác?”“Cậu chưa nghe nói người tài gan lớn ư?” Nói tới đây, Triệu Khanh Nho liếc mắt sang Trác Khiêm đang hóng chuyện bên cạnh, “Nếu không, Trác tổng thử châm xem?”Trác tổng bị gãy tay “Thôi khỏi, tôi da dày thịt béo, châm kim không được đâu, dùng dao thì may ra.”“Ồ, thế tay chân người đánh gãy tay anh làm bằng kim cương hả.” Triệu Khanh Nho cảm thấy Trác Khiêm xem thường mình, đâm một dao vào trái tim yếu đuổi của Trác bối nhà họ Trác nhìn những người trẻ tuổi đùa cợt ầm ĩ, trong lòng cũng thấy vui vẻ, kể từ khi Trác Lương bị thương ở chân, lâu lắm rồi cả nhà mới vui như Khanh Nho không thèm quan tâm đến những kẻ khinh thường mình, nằng nặc đòi bắt mạch cho ông nội Trác, ông nội có quen biết với ông ngoại của Triệu Khanh Nho, cũng chẳng từ chối được, đành duỗi tay cho anh ấy Khanh Nho bấm một lát, thật sự nói rành mạch ra bệnh viêm khớp và cao huyết áp của ông ấy vừa nói ông nội lại gật gù khen ngợi, khen đến mức lòng hư vinh của Triệu Khanh Nho trào dâng, vì thế bố Trác mẹ Trác cũng thử bấm mạch, gần đây mẹ Trác hay bị tụt huyết áp, đứng lên là lại choáng, trước đây luôn giấu mọi người trong nhà, nay cũng bị Triệu Khanh Nho nhìn ra, bị mọi người mắng cho một Khanh Nho càng lâng lâng, vẫy tay với Nhuế Ngạn “Lại đây nào, Nhuế Ngạn, để tôi xem cho cô.” Nhuế Ngạn chưa từng được bác sĩ Đông y bắt mạch nên khá tò mò, liền vươn tay ra, Triệu Khanh Nho xem xong tay này lại bắt sang tay kia “Khí huyết không ổn định, hơi suy dinh dưỡng, người hơi gầy, phải ăn nhiều cơm vào, huyết áp cũng khá thấp, dạ dày không quá tốt, không có nhiều bệnh nhưng nhất định phải ăn uống đủ chất.” Lục Liễm và Trác Lương đều không muốn bị anh ấy xem, cuối cùng không chịu được ánh nhìn của cả nhà, Trác Lương đành phải vươn tay ra, nói thật, cả anh lẫn Lục Liễm đều cảm thấy tên bác sĩ Đông y này không đáng tin cậy. Quả nhiên…Triệu Khanh Nho nắm cổ tay anh bấm một lúc, đột nhiên ré lên một tiếng “Đệch, đây là hỉ mạch mà…”Nếu không có ông nội Trác với bố Trác mẹ Trác ở đây, chắc chắn Trác Lương đã nhấc chân đá anh ấy Khanh Nho ném văng tay anh ra, hưng phấn bắt lấy tay Nhuế Ngạn “Để tôi xem lại một chút, nhanh nào…” Vừa rồi anh đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hóa Ngạn bất ngờ bị anh ấy cầm tay, ánh mắt Trác Lương tối sầm lại, đang định kéo tay Nhuế Ngạn về thì chợt thấy Triệu Khanh Nho đặt ba ngón tay lên cổ tay cô, đột nhiên đập bàn “Chắc chắn là hỉ mạch, Nhuế Ngạn, có phải cô đang mang thai không?”Ông nội Trác “……”Bố Trác “……”Mẹ Trác “……”Trác Lương “……”Vợ chồng Lục Liễm “……”Cả nhà bất chấp đã tối muộn để đưa Nhuế Ngạn đến bệnh viện kiểm tra, quả thật là mang thai, thai đã hơn hai tháng, tính toán thời gian thì chính là buổi tối Trác Lương chứng minh chính mình không già kia, ban đầu còn mặc áo mưa, sau đó ý loạn tình mê mà quên béng Khanh Nho cảm thán “Tôi đã nói là hỉ mạch rồi mà! Để xem sau này còn có ai dám gọi tôi là bác sĩ Mông Cổ không, ngay cả hỉ mạch tôi còn chẩn ra được, các cậu có làm thế được không?”Trác Lương và Nhuế Ngạn cũng chưa nghĩ đến sẽ mang thai, từ trước đến nay Trác Lương rất ít khi thể hiện cảm xúc trên mặt, thế nhưng sau khi nghe được tin vui nụ cười trên khóe miệng chưa từng tắt, còn thì thầm bên tai Nhuế Ngạn “Ngạn Ngạn, anh có già không hử?”Bị Nhuế Ngạn lấy khuỷu tay huých một Ngạn mang thai, cà nhà họ Trác sướng đến phát điên, đứa trẻ mong mỏi nhiều năm cuối cùng cũng tới, chỉ hận không thể nâng niu Nhuế Ngạn trong lòng bàn Ngạn cũng bắt đầu giảm bớt công việc, mỗi tuần chỉ quay một vài chương trình, sự kiện gì đó đều hoãn lại ngày trước khi đi ngủ Trác Lương đều ghé vào bụng Nhuế Ngạn nhắc mãi “Con gái à, con gái, nhất định phải là con gái.”“Tại sao nhất định phải là con gái?” Nhuế Ngạn nhíu mày, “Anh không thích con trai ư?”Trác Lương không nói lời nào, Nhuế Ngạn gặng hỏi rất nhiều ngày, Trác Lương mới mất tự nhiên nói “Nếu là con trai, lại nhỏ hơn Lâm Tráng Tráng mấy tuổi, nhất định sẽ bị bắt nạt, nếu là con gái thì ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.”Nhuế Ngạn “……” Đúng là trẻ Khanh Nho nghe Trác Lương không ngừng cầu nguyện, bảo rằng sẽ tìm người xem giúp anh là nam hay nữ song lại bị Trác Lương từ chối, Trác Lương rất kiên quyết nói “Nhất định là con gái.”Mấy tháng sau, Nhuế Ngạn thật sự hạ sinh một bé gái, Trác Lương đặt tên ở nhà cho con gái là Trác Kiều Kiều, mi là Lâm Tráng Tráng, nhà ta có Trác Kiều Kiều, để xem ai sẽ bắt nạt ai. Tên gốc Liền tưởng thương ngươi, sủng ngươi, dưỡng ngươi/ 就想疼你宠你养着你Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, Nam tàn tật, Nữ trầm cảm, chương 53 chương + 6 PNNgày mở hố 01/01/2020Ngày đóng hố 01/10/2020Nhân vật chính Trác Lương, Nhuế NgạnEditor tieucute Hạ Cẩm VânPoster Chị đẹp... Manh Manh Văn ánNhị thiếu gia nhà họ Trác đã tham gia quân ngũ vừa mới trở chân bị thương, tàn tật vĩnh viễn, nửa đời còn lại xác định sẽ gắn bó với xe gia vì mong mỏi có thể kéo dài con cháu, nhất quyết cưới vợ cho Trác nhị thiếu Ngạn nghe vậy, nhân lúc trăng mờ đêm đen, bắt cóc Trác gia nhị thiếu gia khi bắt cóc, Nhuế Ngạn mới bắt đầu đau đầu, cô vẫn đang là sinh viên, phải nuôi sống nhị thiếu gia thế nào thứ cô mất đi, chưa từng có, chưa từng nhận được, anh đều cho là hải đăng, chiếu sáng con đường về nhà của editor Đọc bộ này sẽ có suy nghĩ “Tổ quốc thiếu bạn một chú bộ đội” >~< Dù biết đào hố mà chưa lấp là hư, nhưng tớ đã lỡ sa vào sự ngọt ngào đáng yêu của các chú bộ đội rồi, xin hãy để tớ hư thêm một lần nữa nhé huhu

chỉ muốn thương anh chiều anh nuôi anh